Thêm một người bạn là thêm một con đường.

Thêm một kẻ thù là thêm một bức tường.

Lần đầu tiên gặp nhau, tôi đã không ấn tượng chút nào về em. Là một người rất ồn ào, hay nói mặc dù chẳng có điều gì quan trọng để chia xẻ. Em là kiểu người thích nói chuyện vì yêu giọng nói của chính mình. Em ấy luôn gặp rắc rối vì đã nói cười lung tung trong lớp học. Tôi thích nhất những ngày mà em chỉ cần gục đầu xuống quyển sách và ngủ thiếp đi vì mệt mỏi do nói quá nhiều.

Khoảnh khắc tôi thực sự yêu thích tình bạn của em giống như một câu chuyện kỳ lạ. Đang ngồi ăn trưa, đột nhiên em bật lên tiếng cười, và món salad em đang ăn văng vào mặt tôi. Chẳng những không giận, tôi cũng cười theo em bất chấp nghịch lý của tình huống đang xảy ra. Ngày hôm đó tôi đã quyết định rằng cách cư xử tuyệt vời của em là điều tôi cần trong cuộc sống của mình, là một tình bạn thật sự. Và cứ như vậy, chúng tôi đã không thể tách rời trong suốt khoá học.

Tôi nhận thấy ngày nay mọi người gọi nhau là bạn mà không thực sự hiểu nhau, và mối quan hệ thường không kéo dài. Họ thường nhầm lẫn giữa bạn và người quen. Có những người chỉ đơn thuần đồng hành với bạn khi thời tiết thuận lợi. Chúng ta đều xuất thân từ những hoàn cảnh, quan niệm sống và tình trạng tài chính khác nhau. Nhưng bạn bè thực sự chơi với nhau không phụ thuộc vào lợi ích hai chiều. Người bạn tốt sẽ không bao giờ gây áp lực những điều mà bạn không thích, hoặc cảm thấy không thoải mái.

Thời THPT, tôi có người bạn rất đẹp trai. Anh ta hay đùa giởn trên tình cảm của các cô gái trong trường. Có lần nhờ tôi phụ viết bài thơ tặng cho một cô bé xinh đẹp ngoan hiền mà mọi người đều yêu mến. Em tên T., là một cô gái ngây thơ, còn trẻ con và chưa trưởng thành ở độ tuổi 17. Là một người có trái tim ấm áp, ai cũng đều muốn làm bạn với em ấy.

“T. là một cô gái rất tốt, tại sao mày lại muốn thêm em ấy vào danh sách? Hãy tha cho nó đi”. Tôi phản đối.

Tuy không vui, thằng bạn cũng miễn cưỡng nghe lời tôi. Cũng mai, không phải tất cả các cô gái đều thích những anh chàng quá đẹp trai và hướng ngoại. Bạn tôi vì lý do gì đó đã không có đủ can đảm để rủ em ấy đi chơi.

Những năm đầu ở Mỹ, tôi có một tình bạn rất nhẹ nhàng ngây thơ.

“Nhanh lên, sao chú chậm quá vậy?”. Em la to ngoài cửa phòng của tôi.

Mỗi buổi sáng, tôi phải dậy sớm và đưa em ấy đi học. Em là một đứa trẻ, một bông hoa đang nở, ngốc nghếch và non nớt. Tôi lớn hơn em 10 tuổi, trưởng thành và khôn ngoan hơn. Em là con gái của 2 vợ chồng tôi ở trọ chung nhà, họ xem tôi như đứa em trai trong gia đình. Tình bạn của tôi và em thật phi thường, vui nhộn.

“Hãy mang cho tôi một cái búa”, tôi nói ra từ trong phòng.

“Hôm nay, tôi sẽ làm gãy hai chiếc răng cửa của con. Trông con giống như một con thỏ.” Tôi cười và trêu chọc.

Em nhìn chằm chằm vào gương vẻ khó chịu, rồi lấy tay che chiếc răng khểnh của mình. Sự chênh lệch về tuổi tác không thành vấn đề đối với chúng tôi. Có một ngày giận nhau, tôi liếc nhìn em ấy một chút, em cũng liếc nhìn tôi. Tôi mỉm cười một chút, em ấy thì không. Sau đó, chỉ 5 phút, em lại bắt đầu buôn chuyện và chọc phá. Em ấy là một người bạn tốt nhất lúc bấy giờ.

Nói về một chuyện khác của nhiều năm sau đó, giờ ăn trưa tôi thường ngồi ở một gốc cây trong sân trường. Chỉ là trứng hoặc gà luộc, muối tiêu và cơm, tôi tránh mang theo nước mắm vì nó sẽ làm mọi người sẽ hoảng sợ.

“Sao bạn lại ngồi đây một mình? Thức ăn của bạn là gì?” Em hỏi.

Trong vài giây, tôi bất ngờ và có phần lúng túng. Em là một thiếu nữ da đen xinh đẹp, học cùng lớp. Em ngồi xuống bên cạnh lấy đồ ăn ra. Mùi của món bánh mì kẹp pho mát thơm ngon lan toả ra.

Em nói, “Bạn ăn thử Cheese Sandwiches với tôi, chúng rất ngon.”

“Không, cảm ơn, nó sẽ không đủ cho bạn”. Tôi vội trả lời.

“Không thành vấn đề”. Nói xong em thò tay lấy trái trứng luộc trong hộp đồ ăn của tôi.

Từ hôm đó, chúng tôi tiếp tục cùng nhau ăn trưa trong suốt thời gian đi học. Tình bạn đôi khi chỉ là mối quan hệ đơn giản, là sự quan tâm, chia sẻ đáng trân trọng. Đến giờ, em và tôi vẫn liên lạc với nhau như hai người bạn tốt.

Tôi đã từng có một người bạn rất thẳng thắn. Đôi khi, bạn ấy thành thật với tôi một cách tàn nhẫn mà không ngại tôi bị tổn thương. Vì nghĩ rằng tôi đang làm điều gì đó không đúng, và có khả năng gây hại cho tôi nhiều hơn lợi. Bây giờ khi nghĩ lại, tôi nhận ra mình đã may mắn vì chưa từng tức giận với em ấy. Một tình bạn mà tôi không bao giờ muốn đánh mất. Trong thực tế, em quan trọng nhiều hơn một người bạn. Em như là một đứa em gái rất phiền phức.

Cuộc đời đầy thăng trầm, trong những khoảnh khắc hạnh phúc bạn gọi điện báo tin vui cho người đó, vào những lúc buồn họ sẽ là người đầu tiên bạn tâm sự. Tình bạn vốn dĩ rất đẹp, một hôm em và tôi ngồi trong công viên cho chim bồ câu ăn. Em bổng rơi nước mắt buồn bã.

Tôi hoang mang hỏi, “Chuyện gì vậy em?”

Em ấy bắt đầu khóc, những giọt nước mắt thật sự trào ra, “Em đã từng là một nạn nhân bị hiếp dâm”

Cảm nhận được nỗi đau, tôi ôm em vào lòng mà không biết nói lời gì để an ủi. Với trái tim nặng trĩu, chúng tôi đã thật sự hiểu nhau hơn. Một âm một dương, tình bạn càng thêm thân thiết, gắn bó với nhau.

Bài viết nổi bậtXem thêm

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

DMCA.com Protection Status