Chỉ sợ những hoài niệm mãi ngủ yên…
Hôm trước mình đi dạo bộ trên cầu Long Biên. Cầm trên tay là chiếc máy ảnh đang cố chụp lại nhịp sống trên cầu thì đoàn tàu cuối tuần về ga Hà Nội lướt qua. Những khuôn mặt trầm lặng, ánh mắt hiền dịu từ khoang tàu hiện qua khung cửa khiến nhiều cặp đôi đang dắt nhau dạo chơi có giây phút tĩnh lại cùng sự hiếu kỳ về con tàu đang chuyển động. Cùng lúc, điện thoại chuyển bài nhạc không lời đầy hy vọng và hạnh phúc – The Promise của tác giả Ed Haydon.
Không gian và âm nhạc như hoà quyện làm một đưa mình lạc vào một thứ hoài niệm của thực tại. Hoài niệm về tương tác xã hội mà lâu nay thiếu: Người trên cầu thích thú nhìn vào những hoạt động bên trong chiếc cửa sổ đang chạy, người trên tàu nhìn ra ngoài ngắm nhìn hoàng hôn Hà Nội và đoàn người bé nhỏ đang bị bỏ lại phía sau. Mình đắm chìm trong từng giây phút tàu qua mà chẳng thèm nhấc máy lên chụp lại – giây phút sống trọn vẹn 100%.
Hôm qua, đang học video trong nhà, mình cũng lại bỗng bị kéo ra khỏi luồng tập trung bằng tiếng cuốc đất của bác Thụ hàng xóm, thì mình cũng lại nhớ về những thứ âm thanh quen thuộc với tuổi thơ mà lâu nay thiếu vắng. Có lẽ những âm thanh ấy đã hằn sâu trong kí ức của mỗi người nên chỉ cần có dịp vang lên là chúng ta không thể không chào đón những hoài niệm cũ. Từ tiếng tàu về, tiếng quốc đất, tiếng chim cúc cu lâu không có dịp nghe thấy; rồi đến cả những thứ mùi, thứ vị nữa.
Hồi bé, hay đi chơi đồng, ta có thể quen với mùi đất ẩm bốc lên sau cơn mưa mùa hạ, mùi que nứa bị đốt đôi khi còn đem lại cảm giác cay mắt nữa, mùi soài non (quê mình gọi là quả muỗm) chỉ thoang thoảng mùi nhựa nhưng có vị chua nhớ đời mà tụi mình hay dùng tính từ “chua loen loét” để miêu tả. Nay lớn rồi, chính xác là từ hồi học đại học, rồi đi làm, bỗng quên những tiếng, những mùi, những vị ấy, nhưng trong sâu thẳm chúng chưa bao giờ mất, chỉ bị lãng quên phần nào thôi.
Hoài niềm luôn nằm trong ta, nằm trong vô thức và chỉ trực chờ một giây phút nào đó, một cái chạm tay của thực tại có thể đem ta lại với ngày xưa. Nhưng mà nếu quê mình cứ bị lấy đất làm dự án như này cho tới khi không còn là quê mình nữa, mình sợ chẳng có tiếng nào, mùi nào, vị nào có thể chạm vào hoài niệm của mình (ngoại trừ những chuyến đi xa). Mình sợ những hoài niệm mãi ngủ yên…
Kết nối với mình qua các mạng xã hội tại địa chỉ hashtag #conhinhconchu để cập nhật thêm nhiều bài viết mới nhé! Rất vui được chia sẻ cùng mọi người!

Bài viết nổi bậtXem thêm
Nhiếp ảnh
Tác dụng của việc chọn khung hình khi chụp ảnh là gì? Người mới nên chọn chụp ngang, dọc, hay vuông?
Tiện tối nay có một bạn đăng ảnh trong nhóm ảnh của mình và mong muốn góp ý, mình viết lại bài này để chia sẻ với mọi người về [...]
Th2
Du lịch Ngẫm Nhật ký
Về những cây cầu nuôi ký ức tuổi thơ
Một ngày đông lạnh như cắt, mình lái xe ra khu đồng vốn chẳng còn mấy điều đáng để thăm thú bởi vụ mùa đã qua, nay chỉ còn những [...]
Th12
Nhiếp ảnh
Quy tắc/Bố cục một phần ba: Lý do vì sao bạn cần thay đổi thói quen chụp ảnh
Mình tin rằng nếu bây giờ mình đưa bạn chiếc điện thoại và nhờ chụp hộ một tấm hình, dòng điện đầu tiên xoẹt qua đầu bạn sẽ là làm [...]
2 Comments
Th1
Nhiếp ảnh
3 lý do chụp ảnh đen trắng và lưu ý khi chụp đen trắng
Có nhiều lý do chụp ảnh đen trắng, hoặc chuyển về hệ đen trắng khi hậu kỳ màu. 3 lý do chụp ảnh đen trắng của mình Một là, ảnh [...]
Th3
Ngẫm Nhiếp ảnh
Vì sao ảnh xấu? Làm sao để ảnh đẹp?
Để trả lời câu hỏi vì sao ảnh xấu trong bài này, mình sẽ tiếp cận nó theo hướng tâm lý người xem nhiều hơn là kỹ thuật. Tuần trước, [...]
Th7
Ngẫm
Suy nghĩ vẩn vơ vào ngày cuối tuần về ngày cuối tuần
Mình chưa trải hết sự đời, chưa có dịp gặp để hiểu một chút gì đó về giới siêu giàu nên cũng thật khó để đưa ra một nhận định [...]
Th3