Những chuyến đi bất chợt đem cho tôi nhiều cảm xúc. Vừa rồi tôi và bạn gái quyết định phóng xe 240 km đi Mộc Châu chỉ trong vòng 1-2 câu nói.
Thực ra chuyến đi Mộc Châu 3N2D bằng xe máy chỉ là phương án chữa cháy cho những gì đã được lên kế hoạch 2 tuần trước đó nhưng do tôi bị trùng lịch công việc bất chợt nên phải đẩy chuyến đi gấp lên sớm 1 tuần. Và ngay tối hôm đó tôi quyết định xin nghỉ 2 ngày đầu tuần và phóng xe 100km xuống Hải Dương, ngủ tại nhà ông bà ngoại em một đêm. Đến sáng hôm sau là chủ nhật ngày 18/06 chúng tôi không bắt được xe khách nào nên 8h30 là xuất phát bằng xe máy ngay, trời hôm ấy đúng ngày nóng đỉnh. Nhọ thật!
Tôi chưa bao giờ lên Mộc Châu từ Hải Dương nên tìm Google Map ra một cung đường khùm khoằm lắm. Nếu là ở Hà Nội thì đã mon men theo Đại Lộ Thăng Long mà phóng, đã đỡ vất vả hơn nhiều.
1. Chuẩn bị
Chúng tôi quyết định rất nhanh, và trong bối cảnh nắng nôi nên chỉ kịp ăn chút bánh tráng bác gái mua cho. Quần áo tôi đem 2 bộ đủ dùng còn cô người yêu vác hẳn 1 vali chứa trong đó là cả thế giới của em.
Điều quan trọng nhất giúp chúng tôi chống chọi được cái nóng như đổ lửa đó là đồ chống nắng. Với tôi, tôi khoác bên ngoài một chiếc áo bò kiểu Rider, quần bò ống vẩy thả thõng xuống đôi boot, trên cổ thì đeo chiếc khăn tập đa năng kéo lên tới sống mũi, mắt đeo kính râm, đầu đội mũ, tôi cũng đeo thêm chiếc găng tay chống cháy nên về cơ bản cơ thể hoàn toàn kín và mồ hôi ra thì giữ được cơ thể khá mát. Về phần em tôi, em mặc 2 lớp áo chống nắng, khẩu trang lớn ôm kín mặt. Thương em ngồi sau nên ống quần bị cộn, nắng bắt vào cổ chân em, đúng phần hôm trước em bỏng còn da non, vậy chắc sẽ bị cháy nắng mất. Lần tới chuẩn bị kĩ hơn, nhất định không cho ăn mặc kiểu ấy.
Đi được khoảng hơn 2 giờ đồng hồ, qua Hưng Yên và Hà Nam, chúng tôi dừng lại tại đoạn đê Ứng Hoà, Hà Nội uống nước mía giải khát và mua 2 gói bánh, 2 chai chanh muối trước khi tiếp tục giữa trưa nắng (Tổng hết: 80K). Có thể nói, chúng tôi chốt đồ cho chuyến đi với chỉ có vậy: Quần áo chống nắng, 2 gói bánh, 2 chai nước, và … hơn 1 triệu đồng tiền mặt.
2. Người thành công luôn có lối đi riêng. Người thất bại cũng vậy.
Theo Google Maps, chúng tôi rong ruổi khắp các cung đường lớn nhỏ, đâm xuyên các ngõ làng mà đinh ninh: “Đi qua chỗ này làm quái gì nhỉ?”. Ấy thế mà qua Mỹ Đức, rồi đến Hoà Bình, chúng tôi vẫn thấy mình đi trên đúng cung đường, lạ thật! Chốt lại ở đoạn này, đi lên Mộc Châu thì cứ đường to mà bắt, đi đường nhỏ theo Maps sẽ rất nhọc.
Ngoài những lần dừng nghỉ cho mông bớt ê, thì chúng tôi dừng chân tiếp sức tại một quán cóc nhỏ gần trung tâm thành phố Hoà Bình. Gọi 1 quả dừa và 1 chai nước lọc, đời như vừa bước sang trang mới. Tỉ tê khoảng 20p, chúng tôi đứng dậy thanh toán hết 35K và tiếp tục hành trình.
Đến đoạn Ngã 3 Tòng Đậu, thấy biển Mai Châu xin chào, cứ mừng, ngỡ là chẳng mấy nữa là tới Mộc Châu. Nhưng, chao ôi, đường còn dài và xa lắm! Cơ mà được cái những đoạn đèo từ đây đã có nhiều bóng râm và mát mẻ hơn rất nhiều rồi, nhờ địa hình núi cao.
Cũng trên đường đi, em ngồi sau xe tìm homestay trên Booking.com. Bạn gái tôi xưa làm du lịch nên phần này tôi để em làm hết. Em chọn Mộc Châu Cottage Homestay với chi phí cho 2 ngày 2 đêm là 800K/phòng.
3. Chiều ngày 1: Mộc Châu chào đón
Chúng tôi bắt đầu đến huyện Vân Hồ, Sơn La vào khoảng 4-5 giờ chiều, những ngọn núi phía xa hiện ra ôm lấy cánh đồng bát ngát phía trước khiến tôi phải dừng lại chụp một kiểu check-in ngay.
Đi thêm nữa, chúng tôi qua đoạn đường chữ S đẹp mê hồn mà do vội nên cũng chỉ biết thưởng thức chứ chẳng thể nhắc nhở bản thân là: À, thì ra đây là cung đường chữ S Mộc Châu. Bèn hẹn nó trên đường về.
Homestay của chúng tôi còn không xa, nó nằm ở Tiểu khu cấp 3, thị trấn Nông Trường Mộc Châu, rất thuận tiện cho việc ăn uống và đi lại.
Mộc Châu Cottage Homestay nằm ngay sườn đồi chè của gia chủ, hướng nhìn ra đường quốc lộ chạy giữa những đồi chè khác, tạo nên những view nhìn thơ mộng từ đây.
Khi nhìn theo Maps dẫn tới homestay, chúng tôi phải leo dốc một đoạn đường đá mấp mô. Sau đó, anh chủ homestay đã chỉ ra 1 con đường làng đi thuận tiện hơn rất nhiều. Lại thêm một lần Google Maps chơi khăm chúng tôi!
À, dù đường dốc khó đi, chúng tôi nhất quyết dừng lại chụp vài con hình vì trời đẹp quá! Mây trắng trên nền xanh, mát cả tấm lòng.
Tới nơi muộn hơn dự kiến (6H đi xe), chúng tôi check-in homestay vào khoảng 5h30p. Tắm rửa cho nhẹ bớt tấn bụi trên người.
Dưới đây là một vài hình chụp bên trong Homestay:
4. Tối ngày 1: Ăn tối tại nhà hàng Tuấn Gù
Anh chủ homestay có lời khuyên về nhà hàng Tuấn Gù. Chúng tôi xem phản hồi trên mạng cũng thấy tốt nên quyết định tới cơ sở 2, gần nơi chúng tôi trọ.
Quả thực, Tuấn Gù không làm chúng tôi thất vọng, bảo sao mà khắp dãy đó, Tuấn Gù luôn đông khách và sáng đèn nhất. 3 món chúng tôi gọi là Chao chiên, Cá tầm chiên, và rau su su xào đều thơm, vừa vị, không vương mùi mỡ. Gọi thêm 1 nước lọc, 1 Pepsi, chúng tôi thanh toán 427K.
Chúng tôi phải gấp rút xử lý no nê bàn nhậu vì người yêu tôi phải dạy 1 ca sau đó.
Thôi thế là cũng đủ cho buổi đầu tiên. Đi ngủ đã!
5. Sáng ngày 2: Thăm Thác Dải Yếm, Mộc Châu, Sơn La
Tôi buồn lắm vì 2 đứa ngủ tít thò lò tới 8h mới chịu dậy. Vơ lấy mấy cái bánh hôm trứớc mua mà ăn tạm để lên đường tới thác Dải Yếm.
Từ Homestay qua thác Dải Yếm kéo dài khoảng 18km. Đi qua một đoạn đường bản với 2 nhà xinh xinh mà thưa thớt 2 bên.
Người yêu tôi có thẻ hướng dẫn viên còn hiệu lực từ khi em làm nghề, nên được miễn vé qua cửa. Tôi thì mất 50K vé và 10K tiền gửi xe.
Không gian đường đi khá mát mẻ, xanh và có lối kiến trúc cổng gỗ hình chữ nhật khiến tôi liên tưởng tới đất nước Nhật Bản.
Chúng tôi đi dọc đoạn đường bên phải vào thác, để ý thấy bên kia có những khu nhà lợp mái tranh đông đúc, có vẻ có nhiều dịch vụ cho khách du lịch ở đó.
Thác Dải Yếm cao, nước chảy mạnh nên đứng cạnh gần mát thát. Có điều chụp máy ảnh sẽ dễ bị bọt nước đọng vào ống kính. Tôi chỉ có thể chụp hình điện thoại tại đây.
Ngay sau thác là một đoạn cầu kính màu đỏ, có tính phí cho người đi qua. Tôi quan sát thấy phía dưới nước nông, chảy chậm nên không hứng thú. Người yêu tôi cũng vậy. Nên chúng tôi quay ra.
6. Trưa ngày 2: Ăn cơm trưa tại nhà hàng Biết 73
Trên đường về và dọc qua thị trấn, chúng tôi chọn Biết 73 để ăn bữa trưa.
Nhà hàng thiết kế nhiều phần bằng gỗ và tre mát mẻ. Chúng tôi gọi Gà rang, cải đắng xào, và canh bí, 1 cô ca, 1 nước lọc.
Gà rang đậm vị với tỏi, ớt,… 2 người ăn như chúng tôi sẽ thấy vừa đủ. Cải đắng xào luôn là một món khoái khẩu của tôi nên nếu chê cũng chẳng biết chê thế nào, còn canh bí là món đúng món đúng thời điểm: Hạ nhiệt, giải khát nên cũng rất ngon.
Dường như đây là một nhà hàng kinh doanh cá nhân nên khi thanh toán anh chủ lấy rất tròn và vừa vặn: 200K, không hoá đơn.
Tôi hài lòng, còn người yêu tôi thì chưa.
Đánh chén xong xuôi, chúng tôi lại gấp rút về phòng khách sạn bởi em có lớp vào lúc 2 giờ chiều.
Tôi ngủ tít thò lò đến 4h30 thì 2 đứa khởi hành lên hang Táu.
7. Chiều ngày 2: Khám phá hang Táu, Mộc Châu chiều muộn
Hang Táu là cái tên địa danh chính thức, nhưng giới du lịch bụi lại thường gọi nó bằng cái tên Làng nguyên thủy bởi hình ảnh hoang sơ về nó.
Khởi hành muộn, đi đường xa, leo đèo dốc, lại có nhiều cảnh đẹp níu chân, đã vậy, một nhóm người đi trước còn làm chúng tôi nhụt chí bằng cách nói: Muộn lắm rồi, mà đi xe máy không vào được đâu, phải thuê người ta, nhanh lên kẻo họ về.
Mặc kệ họ, tôi nhất quyết đi xe máy vào vì tôi cũng từng được đi những cung đường đất đá gồ ghề, nhấp nhô. Người yêu tôi thì không, vậy là tôi thuê cho em một tay lái bản địa với giá 150K.
Cái hay của con người nơi đây là khi chúng tôi hỏi đường vào, họ vừa động viên là nếu muốn chúng tôi có thể tự lái vào, không sao đâu, hoặc có thể thuê thì thuê ai cũng được, thuê ai họ cũng mừng, họ chẳng tranh khách bao giờ. Giá 150K thì được ghi ở bảng treo nơi đầu đường, nên không có hơn hay kém, đó là giá chung.
Để vào trong hang Táu, chúng tôi phải di chuyển khoảng 2km đường xấu như vậy. May mắn không đi vào hôm mưa, nếu không đường sẽ rất lầy, bẩn, và khó đi, dễ tai nạn, phóng xuống núi như chơi.
Hang Táu là một ngôi làng nhỏ trong một thung lũng thu nhỏ có khoảng vài chục hộ dân, nên trước cổng hang Táu có gác chắn thu phí 30K/người, 10K gửi xe. Trước cửa hang Táu có những biển nhắc nhở khách du lịch như “Không mang đồ tươi sống vào trong làng”.
Chúng tôi thăm hang Táu vào cuối ngày nên không quan sát được cụ thể những gian hàng bên tay phải ngay sau khi bước vào. Khi đến chỉ còn sót lại 2 bố con nhỏ đang thổi sáo cùng món đồ nào đó trên bàn gỗ. Chúng tôi bước thật lẹ vào hang nên chẳng thể biết chính xác nó là gì.
Đến đây thì mới thấy cái tên làng nguyên thủy quả không sai. Những ngôi nhà sàn gỗ thưa thớt ở góc phải và những ngôi nhà san sát hơn ở bên trái lối vào. Trâu bò có những vũng bùn tha hồ tắm mát. Bên cạnh những vũng bùn ấy, nhô lên những hòn đá nhỏ, như những tiểu cảnh làm đẹp cho không gian nguyên thủy này. Ngay giữa thung lũng là một vùng trời cho trẻ con vui chơi.
Dường như bạn có thể thấy chúng đá bóng bất cứ khi nào. Gôn được dựng lên từ những thanh gỗ dài, trông như là quá khố với đám nhỏ nhìn thật buồn cười.
Chúng tôi tiếp cận các em nhỏ. Chúng hồn nhiên và nhanh nhẹn, chẳng ngại chi. Đến phần chụp ảnh, tôi bảo chúng cười mà đứa nào đứa náy hô hố đến giỏi. Thì ra đó là cách người ta dạy chúng cười, những nụ cười công nghiệp. Tôi vừa buồn cười, vừa thấy buồn trong lòng.
Trời đã tối nên chúng tôi đi ra. Chúng tôi rủ thêm mấy đứa nhỏ ra nữa vì có bánh ở xe muốn cho chúng nó. Em đùa: “Đi theo cô, cô bán sang Trung Quốc”, thế là chúng nó cũng biết sợ. Như vậy là mừng cho chúng nó.
Ra cửa hang, chúng tôi đang loay hoay tìm nơi vứt túi bánh thì anh lái xe đang đợi sẵn nhanh nhảu vứt hộ vào thùng rác. Chúng tôi chụp ảnh cùng anh và nói chuyện vui.
Sau đó, anh còn dẫn chúng tôi lên làng anh tham quan, rồi kịp về tới khách sạn trước 8h tối để người yêu tôi dạy học. Tôi còn nhớ tên anh, anh Mùa A Làu. Hy vọng sẽ có ngày gặp lại!
8. Tối ngày 2: Bữa tối không tên
Dạy học xong xuôi, cũng đã 9h30, chúng tôi mò lên thị trấn tìm chỗ ăn. Mấy bữa trước ăn sang chảnh đủ rồi, nay chúng tôi chọn một quán nhỏ ven đường thôi.
2 quả trứng và 2 bát cháo gà no nê, chúng tôi thanh toán mất 70K.
Trên đường máu mê sầu riêng của em nổi lên nên bèn dừng lại mua về 1 quả 210K. Đến giờ vẫn còn tức cái xe ấy treo giá 40K/0.5kg để tiếp thị. Tôi không chấp nhận kiểu trí trá ấy. Nhưng đã lỡ thèm thì đành vậy.
9. Sáng ngày 3: Thăm thung lũng mận Mộc Châu
Mộc Châu còn thác Nàng Tiên nhìn có vẻ thu hút, nhưng chúng tôi chọn thung lũng mận. Để tới đó, chúng tôi phải di chuyển đoạn đường đèo lên xuống khoảng 20km.
Đáp xuống thung lũng các chủ vườn lập tức vồ vập giới thiệu giá vào cửa và tình hình mận mùa này. Chúng tôi theo một chị chừng khoảng 40 tuổi hơn vào vườn mận của chị cách đó khoảng 200m. Với 30K/người và vé xe 10K, chúng tôi thoả thích thăm vườn, ăn quả và chụp ảnh. Mận cuối mùa nên quả thưa hơn. Tuy nhiên, có nhiều trùm ngon mọng nước.
Có 2 em bé lẽo đẽo theo sau chúng tôi mà không dám mở lời trước. Hỏi mới biết, các em đi bộ 2km tới đây mỗi ngày để xin chụp ảnh cùng khách thăm vườn, khách sẽ cho tiền và các em có tiền ăn trưa. Hôm nay chưa ai cho các em tiền cả nên chúng tôi rủ chụp cùng. Được biết, thường khách sẽ cho các em khoảnh 20 cho tới 50K. Trong ví chúng tôi còn 20K nên cho em trước rồi rủ em ra ngoài cổng đổi tiền với bác chủ vườn thì cho thêm 50K. Em cười rất tươi!
70K không là gì khi được chụp ảnh cùng em và được bày cho bí quyết chọn mận: quả nào mà đầu cuống căng và có màu càng đỏ thì càng ngon.
Khi lên công ty, đồng nghiệp quê Sơn La của tôi còn bày cho mẹo nữa đó là Mận Mộc Châu mà càng có nhiều “tuyết” thì càng ngon. Mận không tuyết là mận Trung Quốc.
10. Bữa trưa cuối cùng: Nhà hàng Mộc Sơn
Chốt lại hành trình bằng bữa ăn xịn sò một tý. Chúng tôi gọi một nồi lẩu cá tằm tại nhà hàng Mộc Sơn. Cũng gọi là no nê nhưng không có nhiều đặc sắc. Giá 410K.
Về khách sạn lấy đồ, chúng tôi khởi hành về Hải Dương vào khoảng 2h. Trên đường về chúng tôi không quên check in tại cung đường chữ S. Vậy là mãn nguyện.
Lần theo chỉ dẫn, chúng tôi về tới đoạn Kim Bôi, Hoà Bình thì bin túyt còi. Có lẽ do tôi chưa kịp giảm tốc khi đi qua thị trấn. Rất may là sau khi trình bày này kia, các đồng ý công an đã cho đi mà không phải nộp phạt gì. Thật may mắn!
9h kém buổi tối hôm đó 21/06, tôi đưa em về tới nhà. Chốt lại hết 7 lần đổ xăng, mỗi lần 80K, và quà là mận, bánh, sữa, chúng tôi mỗi người thiệt hại chưa tới 1 triệu 800 nghìn cho chuyến đi Mộc Châu 3N2D bằng xe máy.
Cụ thể phía dưới:
-
Tiền phòng: 800K (3N2D)
-
Đổ xăng: 80K x7 (quãng đường 240km x2)
-
Nước nôi, quà vặt giữa đường: 115K
-
Ăn uống: 1.325K
-
Vé tham quan + dịch vụ + quà cho trẻ: 415K
-
Quà cáp mang về: 360K.
Chia sẻ nếu thấy bài viết có ích nhé! Cảm ơn mọi người!
>>> Bài viết tương tự: Du lịch Lào Cai dịp Tết: Trải nghiệm 3 ngày xuân Nhâm Dần

Bài viết nổi bậtXem thêm
Nhiếp ảnh
Tác dụng của việc chọn khung hình khi chụp ảnh là gì? Người mới nên chọn chụp ngang, dọc, hay vuông?
Tiện tối nay có một bạn đăng ảnh trong nhóm ảnh của mình và mong muốn góp ý, mình viết lại bài này để chia sẻ với mọi người về [...]
Th2
Du lịch Ngẫm Nhật ký
Về những cây cầu nuôi ký ức tuổi thơ
Một ngày đông lạnh như cắt, mình lái xe ra khu đồng vốn chẳng còn mấy điều đáng để thăm thú bởi vụ mùa đã qua, nay chỉ còn những [...]
Th12
Nhiếp ảnh
Quy tắc/Bố cục một phần ba: Lý do vì sao bạn cần thay đổi thói quen chụp ảnh
Mình tin rằng nếu bây giờ mình đưa bạn chiếc điện thoại và nhờ chụp hộ một tấm hình, dòng điện đầu tiên xoẹt qua đầu bạn sẽ là làm [...]
2 Comments
Th1
Nhiếp ảnh
3 lý do chụp ảnh đen trắng và lưu ý khi chụp đen trắng
Có nhiều lý do chụp ảnh đen trắng, hoặc chuyển về hệ đen trắng khi hậu kỳ màu. 3 lý do chụp ảnh đen trắng của mình Một là, ảnh [...]
Th3
Ngẫm Nhiếp ảnh
Vì sao ảnh xấu? Làm sao để ảnh đẹp?
Để trả lời câu hỏi vì sao ảnh xấu trong bài này, mình sẽ tiếp cận nó theo hướng tâm lý người xem nhiều hơn là kỹ thuật. Tuần trước, [...]
Th7
Ngẫm
Suy nghĩ vẩn vơ vào ngày cuối tuần về ngày cuối tuần
Mình chưa trải hết sự đời, chưa có dịp gặp để hiểu một chút gì đó về giới siêu giàu nên cũng thật khó để đưa ra một nhận định [...]
Th3