Chris Kyle đang trên tầng thượng một tòa nhà mà biệt đội SEAL sáng nay vừa chiếm làm căn cứ. Anh đưa tầm súng của mình quét qua khắp dãy phố nguy hiểm, nơi mà chỉ một lát nữa thôi, một tốp lính Mỹ khác sẽ lái xe đi qua. Anh cần đảm bảo sự an toàn cho đồng đội.
Trong tổng thể của không gian hôi hám và đìu hiu thiếu sức sống này, bỗng bước ra một người phụ nữ. Cô ta đang dấm dúi thứ gì đó không muốn ai thấy được. Chris vẫn đang chăm chú. Anh thấy thứ gì đó vàng vàng trong bàn tay của người này. Phải chăng cô ta vừa giật chốt một quả lựu đạn giấu bên người và vài giây nữa thôi nhóm lính thủy đánh bộ sẽ hấp thu trọn vụ nổ từ quả lựu đạn đó?
Trong đầu Chris còn đang chia 2 nửa liệu có bắn hay không đây? Liệu thứ vàng vàng ấy chỉ là một vật gì đó hay nó đang đe dọa tính mạng của những người đồng chí của anh? Thì, người đồng đội và cũng là chỉ huy bên cạnh, thúc anh phải hạ ả đàn bà này ngay lập tức:
“Một trái lựu đạn Trung Quốc. Khốn thật! Bắn đi!”
Đoàn bộ binh thì đang tiến gần tới thương vong còn chỉ huy tiếp tục hô “Bắn!”, Chris thì còn đau đáu sau ống ngắm, nhưng rồi anh cũng bắn. Ả ngã xuống. Anh bắn thêm vài phát để cho trái lựu đạn nổ hẳn. Anh đã cứu cả một tiểu đội.
—
Đó là câu chuyện được nhắc đến trong phần đầu cuốn tự truyện “Lính Bắn Tỉa Mỹ” của Chris Kyle, người được mệnh danh là “huyền thoại bắn tỉa Mỹ” bởi trong sự nghiệp quân ngũ của mình, Chris đã hạ nhiều kẻ thù nước Mỹ hơn bất cứ tay súng bắn tỉa nào khác.
Sau câu chuyện này, Chris Kyle nói về một câu hỏi đeo đẳng suốt đời mình: “Anh đã giết bao nhiêu người rồi?”, còn anh thì chuẩn bị sẵn một câu trả lời đã ăn vào tiềm thức: “Câu trả lời liệu có làm tăng lên hay giảm đi tính người trong tôi không?”
Một câu trả lời quá ấn tượng! Rõ ràng, đối với kẻ thù nước Mỹ, anh đã giết chết một người Iraq, nhưng với người Mỹ, anh đã cứu sống được những người hùng của tổ quốc. Về phía Chris, anh lại không nhìn mọi thứ theo hướng dân tộc. Anh cho rằng người phụ nữ đó đáng thương nhưng dù có phải giết bao nhiêu người phụ nữ như vậy nữa thì anh vẫn giết, không phải vì họ là người Iraq, mà vì con quỷ trong người họ, con quỷ đã khiến họ trở nên mù quáng và trở thành kẻ thù của nước Mỹ, đó mới là thứ anh thực sự muốn giết.
Vậy, giết một con quỷ có khiến làm giảm đi tính người trong Chris không? Hoàn toàn không! Những người, những dân tộc vướng vào chiến tranh thật đáng thương vì kẻ thù thực sự là những con quỷ đứng sau giật dây họ.

Bài viết nổi bậtXem thêm
Nhiếp ảnh
Tác dụng của việc chọn khung hình khi chụp ảnh là gì? Người mới nên chọn chụp ngang, dọc, hay vuông?
Tiện tối nay có một bạn đăng ảnh trong nhóm ảnh của mình và mong muốn góp ý, mình viết lại bài này để chia sẻ với mọi người về [...]
Th2
Du lịch Ngẫm Nhật ký
Về những cây cầu nuôi ký ức tuổi thơ
Một ngày đông lạnh như cắt, mình lái xe ra khu đồng vốn chẳng còn mấy điều đáng để thăm thú bởi vụ mùa đã qua, nay chỉ còn những [...]
Th12
Nhiếp ảnh
Quy tắc/Bố cục một phần ba: Lý do vì sao bạn cần thay đổi thói quen chụp ảnh
Mình tin rằng nếu bây giờ mình đưa bạn chiếc điện thoại và nhờ chụp hộ một tấm hình, dòng điện đầu tiên xoẹt qua đầu bạn sẽ là làm [...]
2 Comments
Th1
Nhiếp ảnh
3 lý do chụp ảnh đen trắng và lưu ý khi chụp đen trắng
Có nhiều lý do chụp ảnh đen trắng, hoặc chuyển về hệ đen trắng khi hậu kỳ màu. 3 lý do chụp ảnh đen trắng của mình Một là, ảnh [...]
Th3
Ngẫm Nhiếp ảnh
Vì sao ảnh xấu? Làm sao để ảnh đẹp?
Để trả lời câu hỏi vì sao ảnh xấu trong bài này, mình sẽ tiếp cận nó theo hướng tâm lý người xem nhiều hơn là kỹ thuật. Tuần trước, [...]
Th7
Ngẫm
Suy nghĩ vẩn vơ vào ngày cuối tuần về ngày cuối tuần
Mình chưa trải hết sự đời, chưa có dịp gặp để hiểu một chút gì đó về giới siêu giàu nên cũng thật khó để đưa ra một nhận định [...]
Th3