Tôi từng có một chiếc ảnh chân dung chụp một cụ ông tóc bạc, râu bạc vào tháng 11 năm ngoái trên đường đi đám cưới người bạn về. Vậy là đúng 1 năm sau tôi lại ghé qua nơi này. Lần này ngồi xuống nói chuyện với ông nhiều hơn. Nói đúng hơn là nghe ông chia sẻ về bản thân ông nhiều hơn.

Tôi khen “Làm sao mà ông khỏe thế! Ông vẫn tưới vườn tốt thế nhỉ!?”. Ông bảo: “Già thì già, vẫn phải cố vận động cho khỏe chứ. Cái chân này này, tưởng là đơ không cử động được, nên là ông phải đi làm, đi tưới nhiều cho nó khỏe đấy chứ!”

Ồ! Hóa ra, bị đau, bị yếu cũng là cái cớ để người ta tập luyện chứ không phải để nghỉ ngơi các bạn ạ!

Ông nhớ lại: “Nhìn ông như thế này nhưng phải thuốc thang nhiều lắm! Bởi vì những năm 70s ông phải vào Quảng Trị chiến đấu đó chứ. Rồi bị ảnh hưởng chất độc màu da cam. Sau này hết chiến tranh, ông xin về nhà luôn, không công tác nữa. Năm nay, mới 72 tuổi mà tóc đã bạc hết rồi, chân tay thì yếu, phải đi làm nhiều cho khỏe ra cháu ạ.”

Rồi ông lại đệm thêm: “Bạn bè đồng ngũ của ông giờ làm tướng, tá sống trong khu gần chợ Bưởi rẽ vào hết rồi. Có mỗi ông là làm đồng như này thôi.”

Nhìn ông rắn giỏi như thế, đâu ai dám nghĩ ông ôm trong mình núi bệnh – là những căn bệnh mầm mống từ ngày còn chiến đấu.

Ông kể tiếp: “Từ hồi xuất ngũ là ông đã phải uống thuốc đến giờ. Thời gian trước thiếu thuốc, bụng ông trương phềnh lên như thế này đây này! Chân thì yếu, không đi là có khi thành liệt!”.

Xong đoạn, ông lại đá sang câu chuyện làng Tây Tựu mình: “Mà ông nói cháu nghe nhé! Chẳng đâu là khổ như dân Tây Tựu mình, làm quần quật cả đời,…”

>> Hãy kết nối với mình qua các mạng xã hội tại địa chỉ hashtag #conhinhconchu nhé! Rất vui được chia sẻ cùng mọi người!

Bài viết nổi bậtXem thêm

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

DMCA.com Protection Status