Lạnh lẽo Bạch Mai – Sáng qua (23/02/2022) tôi cùng cậu Định và cô Oanh y tá đưa dà Cung ra viện Bạch Mai để chuẩn bị mổ dạ dày. Đây là lần thứ 3 hoãn lịch nhập viện mà tôi biết (trước đó không tính) do nhiều lý do, bởi hết người này đến người kia bận. Nhưng dù lý do có là gì thì có một sự thật là dà không muốn bận lòng nhiều người phải chăm lo nên đã kéo dài ý định ra viện từ trước Tết tới sau Tết. Cụ thể là lần soi chiếu dạ dày gần nhất cho thấy tình hình rất phức tạp của dà là vào tháng 10 năm ngoái. Hôm nay đã là 24/02/2022. Tức là đã 4 tháng trôi qua dà chưa được điều trị tại viện.

Nắng sớm tại Bệnh viện Bạch Mai. Đẹp nhưng còn lạnh lắm!
Vì mang nhiều hành lý, nên tôi phụ trách trông coi đồ, chẳng trực tiếp đưa dà đi khám nghiệm và lấy kết quả. Nhưng không khí của kết quả thì tôi có cảm nhận được. Đó là một chút gì đó rất buồn và ảm đạm sâu thẳm bên trong, nhưng mọi người đều cố che giấu. Cậu luôn là một người ra dáng mạnh mẽ, tự tin nên không biểu hiện gì, nhưng cô Oanh thì đỏ hết cả mặt trong khi nghỉ ăn trưa. Cô đã rơi nước mắt. Trước đó, mẹ tôi nói rằng cô Oanh cho biết dà Cung có khả năng bị ung thư dạ dày nên tôi cũng chuẩn bị tinh thần, nhưng vì tôi quan sát ánh mắt thường ngày của mọi người dành cho dà thì nghĩ mọi chuyện vẫn ổn. Nhưng, những giọt nước mắt kia chính là sự đảm bảo đúng là dà đang bị ung thư nguy nan thật.
Sau đó, trong lúc ngồi ghế đợi ăn vài miếng chống đói, dà mở hồ sơ kết quả và thủ thỉ gì đó với cô Oanh, tôi nghe lọt được cụm từ “ung thư” thì đây hẳn chính là nó rồi. Tôi vẫn giữ kín miệng chẳng nói với dà câu nào về kết quả từ hôm qua tới giờ, vì tôi biết dà sợ nhất là để người khác phải lo. Cũng chính vì thế mà dà đã tự mình nhịn ăn, tự uống thuốc mà không để cho ai biết trong suốt những tháng qua.
Định là, hôm qua sẽ nhập viện cho dà luôn, nhưng chục chặc về giấy tờ bảo hiểm như nào mà cô Oanh và người nhà (làm trong bệnh viện) bàn là cứ để dà về rồi chiều thứ 7 hãy ra, thứ 2 thì mổ. Nên 2h tôi gọi xe để đưa dà về.
Trước đó, do bệnh viện chỉ cho phép một người nhà chăm sóc bệnh nhân, phòng lây lan Covid, cậu Định đã dặn dò tôi đủ điều. Cậu đưa 30 triệu tiền mặt vì tính trước là chi phí mổ sẽ nằm trong khoảng đấy, và dặn thêm thiếu tiền thì gọi ngay cho cậu để cậu chuyển tiền. Còn gì không hiểu thì gọi ngay cho cậu mà hỏi. Xong thì, cậu đưa tôi sang bên đường ăn trưa. Hóa ra, cậu đã ăn rồi nên chỉ có tôi gọi cơm. Cậu dặn dò thêm một lần nữa, trả tiền, rồi ra ngoài vỉa hè làm một điếu thuốc lào thì chào tôi vọng từ phía xa, khi mà tôi còn đang cắm đầu vào ăn. Cậu bắt xe buýt đi về.
>>> Bài viết liên quan:
- Nhật ký nỗi buồn, nỗi bực về một người anh
- Mấy điều học được từ ông nội đã nhào nặn tính cách con người tôi
Cậu tôi là một người đàn ông mẫu mực. Từ cách quên mình (selfless) chăm sóc bất cứ ai trong gia đình, cậu luôn chính trực và quang minh trong mọi việc và mối quan hệ xã hội. Đó là khí chất của người quân tử. Tôi học được rất nhiều từ việc nhìn vào tấm gương của cậu.
Tuy không hỏi gì, nhưng hôm qua dà Phi được biết tình trạng bệnh của dà Cung, rồi kể lại cho dà Thưởng, nên hôm nay, nhân lúc dà Thưởng chăm ông, tôi hỏi chuyện thì được biết dà Cung bị chuẩn đoán ung thư máu nên ven yếu, lấy mãi còn không được. Dạ dày thì sẽ phẫu thuật mổ cắt bớt phần loét và hạch đi.
Dà Cung là người tích cực, yêu thương chan hòa nên tôi vẫn tin ung thư sẽ khỏi thôi. Còn về dạ dày, hôm qua tôi nghe anh bác sĩ nói cắt đi thì vẫn còn tốt cho đến 10-20 năm nữa. Tôi tin anh nói đúng.
Hôm qua trong khi nhập hồ sơ, phân tích, giải thích cho bệnh nhân; Từ ngoài, tôi thấy 2 anh bác sĩ cứ cố trấn an dà Cung. Nhưng các anh biết đấy, dà tôi rất tích cực, trả lời: “Không, tôi thoải mái mà, không tiêu cực gì đâu. Âu cũng là số phận. Tôi mấy chục năm làm công tác xã hội, vui vẻ, yêu đời lắm!”
Phải vậy, dà tôi làm công tác truyền thông xã hội mấy chục năm cho xã, nay là phường Tây Tựu. Bên cạnh đó, dà là một trong những nhân vật chủ chốt trong các hội phụ nữ, hội văn nghệ, …vv Cuộc đời dà coi chăm sóc, phát triển người khác là niềm vui và lẽ sống. Dà cũng chính là người nuôi tôi ăn, học những năm lớp 8-9-10-11 khi tôi còn ở với ông bà ngoại. Dà đã sống một cuộc đời đầy ý nghĩa. Có điều, hào phóng với mọi người quá mà dà quên mất mình như vậy là không nên.
Nhưng dà không bao giờ từ bỏ, và cháu cũng không bao giờ thôi hy vọng!
– Lạnh lẽo Bạch Mai, 2022/02/23
>>> Kết nối với mình qua hashtag #Conhinhconchu trên các mạng xã hội nhé!

Bài viết nổi bậtXem thêm
Nhiếp ảnh
Tác dụng của việc chọn khung hình khi chụp ảnh là gì? Người mới nên chọn chụp ngang, dọc, hay vuông?
Tiện tối nay có một bạn đăng ảnh trong nhóm ảnh của mình và mong muốn góp ý, mình viết lại bài này để chia sẻ với mọi người về [...]
Th2
Du lịch Ngẫm Nhật ký
Về những cây cầu nuôi ký ức tuổi thơ
Một ngày đông lạnh như cắt, mình lái xe ra khu đồng vốn chẳng còn mấy điều đáng để thăm thú bởi vụ mùa đã qua, nay chỉ còn những [...]
Th12
Nhiếp ảnh
Quy tắc/Bố cục một phần ba: Lý do vì sao bạn cần thay đổi thói quen chụp ảnh
Mình tin rằng nếu bây giờ mình đưa bạn chiếc điện thoại và nhờ chụp hộ một tấm hình, dòng điện đầu tiên xoẹt qua đầu bạn sẽ là làm [...]
2 Comments
Th1
Nhiếp ảnh
3 lý do chụp ảnh đen trắng và lưu ý khi chụp đen trắng
Có nhiều lý do chụp ảnh đen trắng, hoặc chuyển về hệ đen trắng khi hậu kỳ màu. 3 lý do chụp ảnh đen trắng của mình Một là, ảnh [...]
Th3
Ngẫm Nhiếp ảnh
Vì sao ảnh xấu? Làm sao để ảnh đẹp?
Để trả lời câu hỏi vì sao ảnh xấu trong bài này, mình sẽ tiếp cận nó theo hướng tâm lý người xem nhiều hơn là kỹ thuật. Tuần trước, [...]
Th7
Ngẫm
Suy nghĩ vẩn vơ vào ngày cuối tuần về ngày cuối tuần
Mình chưa trải hết sự đời, chưa có dịp gặp để hiểu một chút gì đó về giới siêu giàu nên cũng thật khó để đưa ra một nhận định [...]
Th3