Nếu có ai hỏi về lý do vì sao mình bắt đầu nhiếp ảnh, thì mình sẽ chẳng có câu trả lời nào cả. Nhưng chính vì chụp lung tung không rõ mục đích vậy mà khi chụp đủ lâu, mình nhận ra mình đã yêu nó ở điểm nào, và bắt đầu nghiêm túc chụp từ khi nào.

Những bức ảnh đầu tiên mình chụp được là hồi cấp 2, mình chụp cùng mấy đứa bạn bằng con máy mượn được, chạy hệ điều hành S40 của Nokia (mình giữ mãi trong tâm trí tấm hình đó dù đã bị thất lạc sau 1 lần cài Win). Trước đó, mình quen 1 đứa bạn cùng tên (hắn học lớp khác, nhưng cứ đi thi là ngồi gần nên thân với nhau). Hắn tặng mình 1 cái ảnh gần khóm tre sau trường, chụp bằng cái máy phim bố hắn mua tặng. Mình rất khoái, và nhớ mãi (nhưng cũng thất lạc mất rồi.)

Khi lên cấp 3, mình được dùng những chiếc điện thoại có camera đầu tiên. Vậy là cứ lên lớp chụp lại nhiều hình của bọn bạn, mục đích là troll chúng nó. Dần dần, thế mà cũng mê, chẳng khi nào thôi chụp.

Đến bây giờ, thi thoảng, mình thả vào group chat những con hình có tuổi đời 5-10 năm và thấy thật đã. Bạn bè cũng thấy vậy. Đôi khi, với mình, chỉ cần thế là đủ.

Có lẽ, mình thích nhiếp ảnh vì khả năng lưu giữ thông tin, kỷ niệm, và quan trọng nhất là nó vui. Vậy nên, mình thấy yêu thích thể loại đường phố và phóng sự nhất. Khi đó, mình được kể lại câu chuyện của mọi người một cách khách quan, và đôi khi cả chủ quan nữa, vì nhiếp ảnh là chụp lại khoảnh khắc, ta không biết trước nó là gì, sau nó là gì, chỉ có thể cảm nhận và yêu hay ghét cũng chỉ là cảm quan của người xem. Thế chẳng phải quá hay sao??

Bài viết nổi bậtXem thêm

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

DMCA.com Protection Status