Nắng hôm nay gắt bởi trời trong vắt màu xanh sau chuỗi mưa dài ngày. Vừa ngó mình ra ngoài cửa là ai cũng nheo cái mắt lại vẻ mệt mỏi. Nhưng hôm nay không ai lấy thời tiết làm cái cớ cho những nỗi buồn hiển hiện trên khuôn mặt mình. Mấy đứa hôm nay qua đám cỗ 50 ngày của người bà đáng mến.

Đám cỗ vùng quê miền Bắc nay vẫn còn vương vị xưa cũ. Buổi sớm, mọi người đã tề tựu đông người người ra đồng thăm mộ. Từ đó, trở về tới tận giữa trưa, đám cỗ nhộn nhịp những lời hỏi han của khách khứa và lách cách của bát đũa. Đông đúc nhưng không xô bồ, không bỗ bã, không ầm ĩ. Càng về cuối trưa, cỗ càng neo người, khách khứa lần lượt ra về sau bữa cơm, bữa nước. Đi cùng với đó là cảm xúc tủi thân, luyến tiếc dâng lên trong lòng người ở lại. Thím dâu nhà mình thu mình vào góc nhỏ ôm mặt mà không thể ngưng được 2 dòng nước mắt rơi.

Thím cứ dặn: “Mấy đứa phải năng về đây, không việc gì phải ngại. Ở đây, chú thím xem mấy đứa như con cháu trong nhà!”

Nói đến đây, cũng phải nhắc lại quá khứ khăng khít keo sơn giữa 2 gia đình. Bà cụ mới mất vốn có họ với gia đình bên này. Xưa, bà hay sang săn sóc cho đám trẻ nên 2 nhà cứ xem như một. Cũng có những câu chuyện kể về những ngày mưa, ngày lũ, mọi người lại nối đuôi nhau sang nhà bà để tránh dột. Năm này qua năm khác, tình nghĩa thêm đậm sâu, gắn kết hơn cả một gia đình.

Chẳng biết những giọt nước mắt của thím sẽ còn rơi tới bao giờ, bởi khi mặt trời lên tới đỉnh đầu thì đám trẻ con ngày xưa cũng xin phép ra về. Nắng thêm gắt, mấy đứa nheo đôi mắt khiến chúng càng sâu thăm thẳm.

2022-09-18

Bài viết nổi bậtXem thêm

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

DMCA.com Protection Status