“Đừng đánh giá một cuốn sách qua bìa của nó” là sao? Không phải bìa sách được làm ra để được ấn tượng đầu tiên của người đọc sao?

Đúng vậy, bìa sách được dùng để nhận sự phê bình sơ khởi. Nhưng đừng đánh giá câu chuyện bên trong qua những gì bạn nhìn thấy trên trang bìa. Nó có thể áp dụng cho nhiều tình huống trong cuộc sống. Ví dụ, một phụ nữ xinh đẹp ngay lập tức sẽ có người theo đuổi. Thật không may, nhiều anh chàng mất đi cơ hội được quen biết những cô gái có cách nhìn cuộc sống thú vị hơn, hài hước hơn và một mối quan hệ có ý nghĩa hơn.

Khi tôi bắt đầu đi học, bố mẹ không có nhiều tiền. Là một học sinh nghèo quần áo giày dép không lành lặn. Tôi đã nhìn thấy những phán xét không công bằng, những lời chỉ trích công khai giả tạo. Những suy nghĩ tiêu cực ấy đã mắc kẹt trong tâm trí của họ, trái lại điều đó là nguồn động lực, là năng lượng để tôi học hành chăm chỉ hơn, vượt trội hơn. Lúc đó, tôi không hiểu tại sao mẹ lại khóc mỗi khi tôi nhận được bằng khen của trường. Chúng tôi đã sống trong một ngôi nhà nhỏ hạnh phúc với nhiều niềm vui, tiếng cười.

Mãi đến những năm đầu tuổi teen, tôi nhận ra loài người là động vật luôn phán đoán, điền vào chỗ trống bởi định kiến của riêng mình (People Fill In The Blanks With Their Imagination). Có nhiều người cố tỏ ra thông minh bằng cách sử dụng những từ dài dòng và những câu phức tạp không cần thiết để truyền đạt một vấn đề đơn giản. Là đàn ông, bạn thấy gì khi người mẹ trẻ cho con bú: Một đứa bé dễ yêu bên bầu sữa mẹ, hay đôi ngực căng tròn của người phụ nữ? Thị giác là thứ có khả năng diễn giải thông tin chân thật; tuy nhiên, đôi khi nó có thể gợi ý những gì đang che giấu bên trong.

Nói chung, người ta hay đưa ra giả định sai lầm về ai đó chỉ dựa vào vẻ bề ngoài của họ. Một cuốn sách với trang bìa buồn tẻ có thể chứa đựng một câu chuyện nhẹ nhàng, hay một nội dung có tính cách xây dựng. Cho nên, đừng đưa ra những đánh giá vội vàng (thường là tiêu cực) về một ai đó. Người ăn mặc xuề xòa cũng có thể là một triệu phú có học thức cao. Một nhà hàng với tường vôi loang lổ có thể phục vụ những món ăn ngon nhất trong vùng. Hoặc, những người ăn mặc sành điệu không hẳn là họ giàu sang phú quí.

Trên thực tế, mọi người phản ứng với những gì họ nhìn thấy. Thị giác của chúng ta ảnh hưởng rất mạnh mẽ trong suy luận và quyết định đưa ra. Một người đàn ông khóc lóc bị phán xét là mềm mại, yếu đuối và nhu nhược. Nếu anh ấy đang thất nghiệp thì dường như là lười biếng, không có động lực và hay tự bào chữa v.v. Tôi cũng đã từng quen biết một quyển sách vì trang bìa lộng lẫy của nó, và sau đó nhận ra rằng nội dung không quá tuyệt vời.

Mọi người sinh ra đều phải đối mặt với định kiến của xã hội tuỳ theo màu da, chủng tộc, giới tính và tình trạng tài chính của mình. Điểm chính chúng ta cần hiểu là TẤT CẢ MỌI NGƯỜI đều có thể xấu hoặc tốt như nhau. Có khoảng 4% người da màu bị tử hình ở Mỹ rồi sau đó được chứng minh là vô tội. Điều này đã nói lên hệ thống tư pháp hình sự của Hoa Kỳ có vẻ không vô tư trong việc phán xét. Thuật ngữ “Đặc quyền của người da trắng” như một tuyên bố rằng những người không phải da trắng là công dân hạng hai trong xã hội.

Tôi không giàu, lớn lên khá nghèo, thường xuyên đã phải vật lộn và làm việc chăm chỉ trong suốt thời thơ ấu. Nhưng tôi cũng không chống lại hay có thành kiến với người giàu. Nếu họ kiếm được đồng tiền trung thực thì họ sẽ có nhiều quyền lực hơn, tiêu tiền thoải mái hơn. Mọi người chúng ta đều có những con đường khác nhau để đi trong cuộc đời. Hãy mơ lớn và mơ thường xuyên. Giống như một con cá lớn lên để phù hợp với đại dương mênh mông. Trí tưởng tượng của bạn nên phát triển để phù hợp với ước mơ của mình. Thời còn là sinh viên, tôi hay đùa với em, nếu may mắn thành đạt sớm hơn, tôi sẽ xây dựng một sân khấu đẹp đẽ, thuần khiết và an toàn để chờ em đến.

Bài viết nổi bậtXem thêm

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

DMCA.com Protection Status