Tôi vốn là người chịu khó lượn quanh đây đó vì dường như những góc kín là kẻ thù mỗi khi rảnh rỗi. Ngạc nhiên nỗi là mãi nửa năm gần đây bản thân mới hình thành tình yêu trekking (đôi khi Hiking nữa).

Điều gì đã khiến những đôi bàn chân quên nỗi mệt mỏi suốt chặng hành hình để nhắc mình đừng quên đặt một nụ cười trên môi mà chụp vài khung hình kỷ niệm? Câu hỏi này cứ quanh quẩn trong đầu tôi mãi thành ra quên mất tôi có thể tự hỏi chính mình??
Tình yêu trekking chớm nở
Thì rằng, tình yêu với sự kết nối luôn mãnh liệt trong tôi. Mỗi lần đi là một lần được gặp những người mới, được nghe những câu chuyện mới, được cởi bỏ lòng mình: vô tư, không toan tính. Mới mà, nên nó thú vị, và đặc biệt, không ai bị lộ bài, mọi thứ trở nên đơn giản hơn, không phán xét.
Nữa là, trekking đưa mình về với thiên nhiên. Được tiếp cận với nguồn năng lượng thiên nhiên vô cùng có lợi cho sức khoẻ. Nhiều trong số những người bạn mới của tôi đã giúp tôi thêm hiểu điều này. Nghe thì có vẻ mê tín đấy nhưng bản thân mình đã tự quan sát và “ờ, đúng thật”! Thử nghĩ đi, có ai chỉ ăn một nắm xôi chả, duốc mà có thể cheo leo suốt 5 giờ đồng hồ sau đó?
Nếu không tin, ngày mai bạn thử ngủ dậy lúc 10h, ăn sáng và nhịn bữa trưa xem đến 4h chiều còn vật lộn đc với việc gì nữa không?

Đến đây, tôi lại nhớ đến bà chị VA từ Đà Lạt mà tôi nhớ mãi, nên duyên ở Cửa Tử rồi gặp lại nơi Puluong. Bà chị nhiều lần méo mặt vì sao trek Puluong mất sức thế nhưng rồi vẫn cùng team lên đỉnh. Mỗi lần mất sức chị ta lại bệt mình xuống đưa tay với tới lùm cây xung quanh; đoạn nào team nghỉ lâu hẳn thì bà kiếm một thân cây mà ôm (và trò chuyện). Đấy là cách chị đón năng lượng từ mẹ thiên nhiên. Thoạt nhìn tôi chỉ thấy nhí nhảnh, người khác có thể kết luận bả bị thần kinh. Nhưng tôi cho phép mình tin vào niềm tin của bà chị mà ngẫm: Có khi nào đúng là thế?
Tôi nhớ lại tất cả những bạn bè tập thiền mình biết (ngoài đời và trên mạng) đều yêu mến tham gia những buổi gọi là retreat. Trước kia không biết thì cứ hiểu nôm na là lui về ở ẩn, tránh xa phố thị nhưng nay mới thông; thì ra nó là một thực hành thiền tập giúp tập trung tư tưởng và hấp thu năng lượng thiên nhiên tốt hơn.
Rồi nếu bạn để ý, những thiền sư đều tu mình bên dưới gốc cây hay chính Buddha cũng từng hoá tiên Phật dưới gốc cây Bồ Đề. Hay có một sự thật mà nếu tinh tế một chút bạn sẽ nhận ra tất cả các ngôi chùa tiếng tăm đều được cất lên đâu đó trên các đỉnh núi, nơi nguồn sinh khí của đất trời hội tụ.
Thì ra thiên nhiên vẫn luôn dang rộng cánh tay chào đón ta mà chỉ có ta là thứ đã sinh ra từ thiên nhiên quay lưng lại với nó thôi.
Ngoài niềm vui kết bạn hay việc trở về với thiên nhiên, tình yêu trekking hình thành trong tôi bởi mỗi lần đi, như thể là tôi được sống trọn vẹn thêm một lần nữa. Trong những câu chuyện với người mới quen, tôi luôn đem ra mà kể ta cảm thấy trọn vẹn ra sao sau mỗi lần đi trek: có phấn khởi, có lo âu, có những chông chênh bào mòn ý chí nhưng rồi sau cùng luôn là đôi bàn chân nghỉ ngơi nơi đích đến.
Hẹn gặp lại! Peace!

Xin phép tác giả được đăng lại bài viết
Welcome anh ^^