Rốt cuộc chúng ta đều mong mỏi bình an tâm trí. Có điều, bình an tâm trí là thứ không phải nhìn vào người khác mà có thể học được. Nó phải đến từ bên trong chính bản thân mình.

Một ngày rằm tháng 3 âm lịch năm Nhâm Dần, tôi kiếm tìm những giây phút thư giãn nhờ những bước chạy bên bờ sông con, mà quê tôi gọi là “đầm”. Bỗng cũng thấy nhiều người, bằng nhiều cách khác nhau đã tìm ra câu trả lời cho sự bình an tự tại.

Có nhiều cụ bà tập trung tại nhà chờ bên đình, tíu tít chuẩn bị lễ để vào lễ thánh, một nhóm các bác gái khác thì phân công quét lá sân đình, hay một người ông hớn hở đẩy cháu đi quanh đường làng. Chạy thêm một đoạn, tôi dừng lại trước cảnh một bác hàng dong nào đó dừng bên gốc cổ thụ, tựa đầu hướng ra đầm tìm khoảng không để tĩnh lại. Cách đó không xa, có một ông đang chuẩn bị dâng lễ cho ngôi miếu thiêng thờ thành hoàng làng, thánh Bạch Hạc Tam Giang.

Nhìn thấy họ bình an mà bản thân cũng thêm yêu giây phút đang được hít thở này, nên tôi rút điện thoại ra chụp vài tấm. Ờ, thì cũng ưng!

Bài viết nổi bậtXem thêm

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

DMCA.com Protection Status