Một ngày đông lạnh như cắt, mình lái xe ra khu đồng vốn chẳng còn mấy điều đáng để thăm thú bởi vụ mùa đã qua, nay chỉ còn những cánh đồng khô cằn khi dân làng đang phơi đất diệt mầm bệnh trước khi vào vụ mùa mới. Ấy thế mà gặp được một điều cũng hay ho, và ấn tượng.

Đi qua con cầu gãy – từ xưa, dân làng vẫn gọi là cầu Đìa, mình bắt gặp một anh tầm khoảng 30 tuổi ngồi một mình bên sô nước và bát đựng giun, đang câu cá giữa con cầu cũ. Đứng bên này của chiếc cầu mới, thấy được cảnh ấy mà mình tự nhiên thấy lòng mình đọng lại chút buồn. Đến lạ!

Buồn vì trước kia mình từng được bạn gái kể về tuổi thơ chơi bên cây cầu cũ, mấy chị em, rồi cả những người bạn thuở hàn vi cứ thi thoảng lại tíu tít qua đây chơi. Nó là một phần kỷ niệm đáng để nhớ về và trân trọng. Từ ngày cầu gãy do bão (hay lý do nào đó) thì chiếc cầu được thay thế bằng một chiếc mới toanh ngay bên cạnh. Và cũng từ đó, chẳng còn cảnh đám trẻ vui đùa nơi cây cầu thôn quê nữa.

Nay, thấy một người thuộc tầm thế hệ 9x, 8x kia ngồi bên cây cầu mà bồi hồi, nhớ về những gì có thể đã từng rất giản dị và thân thuộc, vậy mà giờ lại xa xỉ thế. Xa xỉ đến độ mình là một kẻ từ phương khác tới thăm cũng thấy buồn và tiếc cho nơi đây. Ôi những cây cầu của tuổi thơ chúng ta, hình như chẳng cây nào giữ được nét xưa khi ta lớn lên. Nghĩ mà buồn!

Hải Dương, 2022-12-18

Bài viết nổi bậtXem thêm

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

DMCA.com Protection Status